Đà Lạt - Những Chiều Mưa Ướt Vai.

Lần thứ 2 tới Đà Lạt. Mới đó cũng đã 4 năm rồi tôi mới trở lại nơi đây. Vẫn là những dải xanh dài bất tận của rừng thông, của đồi chè. Vẫn là những nhà kính vườn dâu bừng sáng trong đêm đen. Và vẫn là những chiều mưa buồn giống như lần trước đó. 

1. Đà Lạt sớm bình yên. 

Buổi sớm đầu tiên của tháng 6, chiếc xe khách lăn bánh tới trung tâm TP. Đà Lạt. Gửi vội chiếc Vali tại homestay, tôi bắt chuyến grab bike tới khu Hoà Bình. Màn sương trắng vẫn còn lưu cữu, vấn vương những con dốc chưa muốn rời.  Cái tiết trời se lạnh khiến tôi cảm thấy thèm một đĩa bánh căn, thèm ly sữa đậu ấm nóng và nhớ ly cafe ấm nóng hơn khi nào hết. Với kẻ độc hành lúc này thì thứ cần lấp đầy là chiếc bụng đói. Sự trống trải cô đơn  trong cơn mưa lạnh lúc này tôi không còn quá để tâm tới nữa. Có lẽ cơn đói và sự thèm thuồng những hương vị của Đà Lạt mặc nhiên đã lấn át sự cô đơn của tôi khi đó. 
















Dạo một vòng qua chợ Đà Lạt, chưa hàng quán nào mở cửa. Những góc sống ảo mà thường ngày người ta xếp hàng check in rần rần thì đang im lìm và “ế ẩm” trong màn sương trắng mờ.  “Hong Kong bên hông chợ Đà Lạt”, “tiệm bánh cối xay gió” bình lặng hơn khi nào hết. Nếu có một ai đó đi cùng có lẽ tôi cũng sẽ có một mớ ảnh check in đem về. Nhưng thôi không sao, được ngắm cảnh vật phố núi cao nguyên đang dần tỉnh giấc sau đêm dài điều này chẳng phải tuyệt vời lắm sao? Cũng 4 năm rồi mới ghé thăm lại Đà Lạt giờ đã đông và cũng bắt đầu “du lịch hoá” hơn trước rất nhiều.  Được ngắm nhìn một Đà Lạt đúng chất “Đà Lạt” như vậy thì tôi cũng thấy thoả nguyện rồi. 

Những vệt nắng bắt đầu rẽ sương, dần chạm tới những nóc nhà, những đỉnh dốc. Hàng quá bắt đầu mở cửa. Bản giao hưởng ngày mới là tiếc động cơ xe chạy, tiếng bước chân chộn rộn, tiếng nói cười của những người bản địa quanh khu chợ. 
Cơn đói biểu tình và dẫn lối cho tôi tới đường Tăng Bạt Hổ. Cũng lâu rồi vị giác của tôi mới được chạm tới những hương vị đó. Chiếc bụng đói được sạc pin bởi tô bánh ướt lòng gà, đĩa bánh căn ngậy thơm vị hành và ly sữa đậu nóng ấm. 

Năng lượng được nạp đủ, tôi thuê xe và bắt đầu khám phá Đà Lạt. Chuyến đi này, tôi không chuẩn bị quá nhiều, không lên kế hoạch tỉ mẩn. Trước khi đi 3 hôm, tôi lên mạng xem qua một số địa điểm mới, những góc quán xinh rồi cap lại màn hình.  Đôi khi những chuyến đi không có sự chuẩn bị nhiều như vậy lại khiến tâm hồn tôi đón nhận những xúc cảm một cách tự nhiên nhất. Tôi không giỏi, không phải là một vỹ nhân, lại càng không phải người sâu sắc. Nhưng tôi tự tin nhận mình là một kẻ lang thang chính hiệu. Tôi mê đắm những giây phút đi vô định qua những con đường, những dãy phố. Ngắm nhìn và ghi lại những khoảnh khắc thường nhật. 

2. Những tâm sự in bóng mặt hồ. 


Lái xe một vòng quanh Hồ Xuân Hương. Những vệt nắng xuyên chiếu qua tán cây. Những cây cầu chữ Y cùng ẩn hiện cùng màn hơi sương mỏng manh mặt hồ. Cảnh hồ lúc đó đẹp mơ màng và mộng ảo hơn khi nào hết. Tên gọi của hồ cũng khiến tôi mơ màng như cảnh hồ buổi sớm vậy. Hồ Xuân Hương là hồ có mùi hương hoa cỏ mùa xuân hay hồ được đặt nhằm làm sống dậy những hình ảnh lãng mãn của nữ sĩ thơ Nôm cùng tên. Nhưng có lẽ những giả thiết đó không còn quá quan trọng với tôi nữa. Cảnh hồ đang hiện hữu đầy huyền hoặc trước mắt tôi, màn sương trắng dần tan và cũng khiến đống suy nghĩ hỗn độn của tôi tan biến theo cùng. Có lẽ những bụi trần vấn vương đeo bám tôi từ chặng đường dài đã được gội rửa tại   mặt hồ phẳng lặng, dung dị nơi cao nguyên. Cũng nên như vậy, thanh xuân có mấy mùa xuân sao cứ để những chuyện phiền não, những ký ức không vui đeo bám, bào mòn tâm hồn cũng như thể xác đến vậy. Không thể để những cảm xúc tiêu cực lấn át, không thể để nỗi buồn đau oán giận cứ cắm sâu khiến trái tim rỉ máu mãi như vậy được. Không thể bạc nhược mãi được nữa. Chẳng phải tôi đang cần một người lạ để trút bầu tâm sự hay sao? Cũng không cần họ đưa ra giải pháp hay lời khuyên, cũng không họ phải hiểu quá nhiều. Chỉ đơn giản tôi cần người chịu ngồi lắng nghe, chịu chú tâm tới mấy lời than vãn của tôi. Nhưng có lẽ không cần nữa rồi. Mặt hồ lúc này như một tấm gương phản chiếu để tôi nhìn nhận lại bản thân, ngẫm nghĩ lại những chuyện đã qua, những ngày tháng sai lầm bồng bột mà tôi đã mắc phải. Hồ Xuân Hương lúc này cũng giống như một người bạn tâm tình. Người bạn đó tinh tế đến mức lời tôi chưa nói ra thì “người bạn hữu” đó đã hiểu thấu tâm can của tôi rồi. 











Người ta thường nói đi mình thì không nên tới Đà Lạt, lại càng không nên tới vào mùa mưa. Sẽ buồn và chạnh lòng lắm. Và cũng có lời đồn rằng đi Đà Lạt không nên đi với người yêu bởi sẽ chia tay. Ủa, vậy đi như nào đây? Đi với bạn? Hay đi với gia đình? Hay là thôi khỏi đi? Tôi gạt ngoài lề hết mọi lời đồn nào về Đà Lạt. Tôi buồn, Đà Lạt cũng buồn. Tôi tới tìm “bạn hữu” cùng mang nỗi sầu như tôi để tìm sự cảm thông, đồng điệu trong tâm hồn. Người ta đi có đôi, thì dù có mưa buốt lạnh thì lòng bàn tay vẫn ấm, khỏng cách từ đỉnh đầu tới đôi môi vẫn rất gần. Dù đã đi qua 2 mùa mưa ở Đà Lạt thì tôi vẫn sẽ đi và vẫn thấy rất nên đi dù tại thời điểm nào. Tới hay không tới thì câu trả lời ở bạn thôi. Đà Lạt có thể sẽ khác và đổi thay hơn nhưng những cảm xúc của tôi về nơi phố núi vẫn vẹn nguyên và trong trẻo như vậy. Lời nguyền chia tay gì đó, hay đi mình buồn lắm đó chỉ là những cái cớ, không thể nào chi phối được bước chân tôi. Cho dù độc bước hay đi cùng “người ấy” tại một thời điểm nào đó của thì tương lai thì tôi sẽ vẫn mạnh dạn mà book vé đi Đà Lạt. Chỉ cần số dư tài khoản cho phép, trái tim tôi đủ nhiệt thành với Đà Lạt thì chân sẽ bước và tay sẽ xách balo lên và đi thôi. Nếu bạn cảm thấy đồng tình với quan điểm của cá nhân tôi thì đừng tin mấy lời đồn đó và cũng xin ai đó đừng đổ lỗi cho Đà Lạt là nguồn cơn của sự đổ vỡ, chia li trong tình cảm nữa nhé. Vạn sự tại nhân mà thôi. 
Những giây phút an yên bên bờ hồ có thể ngưng đọng lại hơn chút nữa được không, đừng tan nhanh như màn sương kia. Có lẽ không cần tới hồ Than Thở để “than thở” nữa.  Dòng nước phẳng lặng của Hồ Xuân Hương đủ sâu và đủ thấm để gỡ rối những nút thắt trong mớ suy nghĩ “mạng nhện” của tôi rồi. 

3. Những chiều mưa ướt vai. 







Những ngày ở Đà Lạt là những bình yên, dung dị thực sự. Ngoài những địa điểm quan thuộc như Hồ Xuân Hương, quảng trường Lâm Viên, dinh vua Bảo Đại, hồ Tuyền Lâm, ga Đà Lạt, nhà thờ Con Gà... thì tôi có lui tới những quán cafe, những góc quán mới mở. 










Đà Lạt là vậy cứ 1,2 tháng là lại thấy có quán mới, home stay xinh mọc lên. Bởi lẽ đó nên có đi nhiều, đi hoài thì vẫn có những trải nghiệm mới mẻ chờ bạn khám phá. 







Những quán xinh tôi ghé thăm tại Đà Lạt, tôi sẽ dành riêng một bài viết. Và có lẽ mục đích bài viết về Đà Lạt cũng tôi chỉ phần nhiều là để chi sẻ, để giúp bạn nuôi dưỡng thêm những tình cảm với mảnh đất này. Còn review về Đà Lạt cũng có quá nhiều rồi và tôi cũng tự nhận bản thân mình chưa đi Đà Lạt được nhiều và cũng chưa hiểu sâu Đà Lạt như nhiều bạn trẻ khác. Nếu bạn đọc bài của tôi để tìm kiếm những dòng review, chia sẻ kinh nghiệm về chuyến đi thì có lẽ tôi nghĩ bạn nên dừng lại ở đây thôi. Bạn cũng có thể coi bài viết như một bức tâm thư gửi Đà Lạt.  Nói đây là bài review thì cũng đúng, tôi đang chia sẻ cảm nhận, review tình cảm về Đà Lạt đó. 

Những ngày ở Đà Lạt là những chiều mưa ướt vai. Khoảnh khắc ngồi tay áo ướt, bờ vai run run, hơ lòng bàn tay vào ly cafe ấm nóng, thơm ngậy. Ngồi bên góc cửa sổ và ngắm mưa. Những bản tình ca buồn vang vọng trong không gian quán Chiu. Một chiều hoàng hôn xám xịt bên quán nhỏ lưng đồi. Từng hạt mưa va đập mạnh vào mái nhà, vào cỏ cây phá vỡ sự tĩnh lặng của phố núi. Màn hơi nước trắng mờ bốc lên đem theo hơi lạnh. Những lúc thế này, tuy không còn bị những cảm xúc tiêu cựa chi phối nhưng vẫn không tránh khỏi sự chạnh lòng. Tôi nhớ và thèm khát một bàn tay đan ngón cùng dắt nhau ngắm cơn mưa. Nếu khi đó tôi không trú mưa tại quán Chiu bên lưng đồi mà là khu chơi trung tâm Đà Lạt. Nhìn người ta tay trong tay, cùng đi dưới tán ô. Tưởng tượng vậy thôi bạn cũng hiểu tâm trạng của tôi sẽ ra sao rồi đúng không. Nhưng mặc nhiên đó chỉ là những xúc cảm nhất thời và cũng sẽ  không tồn tại quá lâu. Đi Đà Lạt mùa mưa vẫn sẽ buồn, nhưng chỉ là sự ghé thăm thoáng qua. 

Tôi “hẹn hò” với Đà Lạt trong 3 ngày. Và “lịch sử” vẫn lặp lại như lần đầu tiên. Những cơn mưa vẫn ghé thăm vào sáng sớm và cuối chiều như đã được lập trình
theo một chu kỳ nào đó. Hẹn hò gian nan như vậy tôi cũng buồn lắm. Sáng sớm không thể săn mây, chiều xuống không thể ngắm những vệt sáng ửng hồng của hoàng hôn. 



Chạy xe tới đồi chè Cầu Đất, tôi chỉ kịp chụp vội vài khoảnh khắc mây bay qua những hàng cây thì cơn mưa lại vô tình ghé tới. Chuyện tình với Đà Lạt sao trắc trở tới vậy. Mưa ngớt cũng là khi đêm đen giăng kín lối. Tôi lái xe trở lại trung tâm Đà Lạt. Cung đường khá xa và cũng được nửa đường đoạn tới Trại Mát thì cơn mưa lại đuổi kịp tôi. Những hạt mưa buốt lạnh cùng theo những luồng gió mạnh bắn rát lên khuôn mặt tôi. Vị của mưa thật chẳng dễ chịu chút nào. Chạy xe đường dài một mình có thấy buồn hay không? Nếu được hỏi câu này thì tôi sẽ chỉ nói rằng nếm vị mưa một mình rất lạnh, rát và chát. Còn buồn hay không à. Tôi xin phép không trả lời. Không phải vì tôi né tránh, chỉ đơn giản vì tôi đã quá quen rồi. Đây không phải là chuyến độc hành đầu tiên của tôi. Những bước chân đơn độc tại hoang mạc Bagan nóng đỏ lửa hay tại đảo Jeju trong ngày đông giá buốt đã giúp tôi dạn dĩ, quen với sự cô đơn hơn. 

Khi đã vượt qua sự cô đơn đó, lúc này tôi cũng ngộ ra rằng dù nắng hay mưa thì Đà Lạt vẫn đẹp. Đà Lạt đẹp với những sắc thái khác nhau. Đà Lạt trong trẻo, tươi mới với những dải xanh dài bất tận. Đà Lạt mộng mị với những màn mây bủa vây qua mái nhà. Đà Lạt với hai màu chủ đảo xám và trắng trong màn mưa như thước phim vintage đầy dư vị. 



“Góc phố này nơi mình quen nhau.
Có những chiều mưa rơi ướt vai”
Câu hát quen thuộc vang vọng trong không gian một quán cafe đường Hùng Vương. Bờ vai gầy của tôi cũng đang ướt mưa. Có phải đơn giản là sự trùng hợp hay tôi chỉ đang mơ mộng, ngộ nhận vậy thôi. Phân định được những điều trên có lẽ không còn quá quan trọng nữa. Tôi chỉ nhận ra việc cần làm là gìn giữ những tình cảm trong trẻo, giữ được sự nhiệt thành trong tim để những chuyến quay lại tiếp theo vẫn là những ngày tháng êm đềm bên phố núi mộng mơ.

Nhận xét